Thursday, January 23, 2014
Tôi mở hoa sen cho nước chảy từ từ lên người
Tôi mở hoa sen cho nước chảy từ từ lên người, tránh để dây nước vào khuôn mặt đang đau ê ẩm, tác động gây tê của chất novocain yếu dần, nhưng trong thâm tâm tôi có phần vui vui khi cảm thấy đau. Ý tôi muốn nói là chẳng phải chính tôi đã làm hỏng bét mọi chuyện ư... Chúng tôi đã để tuột mất khỏi tay danh hiệu vô địch, cắt ngang cả một chuỗi liên tục các trận thắng. Tất cả các cầu thủ học năm cuối cùng đều là những người chưa hề bị thua trận nào cả và cả chuỗi chiến thắng liên tục của Davey Johnston nữa. Có lẽ không phải là lỗi hoàn toàn ở tôi, nhưng trong lúc này tôi cứ có mặc cảm tôi có lỗi. Phòng thay quần áo không còn một ai. Mọi người hẳng đã về hết khách sạn. Chắc không có ai thấy thích gặp tôi hoặc nói chuyện với tôi. Tôi tự dọn túi đồ của mình rồi ra về, cay đắng đến nỗi đúng như thấy có vị gì đắng đắng trong miệng… Bên ngoài, không còn mấy cổ động viên của trường Harvard trong cảnh hoang vu băng giá của thành phố Ithaca mạn bắc bang New York. - Má của cậu ra sao rồi Barrett... - Tốt thôi, ông Jensco ạ, cảm ơn ông. Một giọng quen thuộc khác cất lên: - Ba nghĩ con nên dùng một khoanh thịt bò nướng. Đó là tiếng Oliver Barrett IIỊ Đúng là chỉ có ông ấy mới đưa ra cách chữa cổ xưa ấy cho một người bị một bên mặt thâm tím sưng vù. - Cảm ơn ba, bác sĩ đã làm tất cả những gì cần thiết – tôi chỉ vào miếng băng phủ lên mười hai mũi khâu của Sendo. - Ba muốn nói về cái dạ dày của con, Oliver. *** Trong bữa tối hai cha con chúng tôi đã có một buổi nói chuyện như lệ thường tức là không đâu vào đâu cả. Những buổi chuyện trò ấy bao giờ cũng bắt đầu bằng câu hỏi “Thế nào con dạo này ra sao... ”. Và kết thúc bằng câu “Con có cần gì không... ” - Thế nào con dạo này ra sao... Oliver... - Tốt, ba ạ. - Mặt con có đau không... - Không. Ba ạ. Mặt tôi bắt đầu làm tôi nhức nhói vô cùng. - Ba muốn thứ hai này Jack Wenn đến xem cho con một tí. - Không cần, ba ạ. - Ông ấy là một nhà chuyên môn. - Bác sĩ trường Cornell đâu phải là một viên thú y, - tôi nói, hy vọng làm nguội bớt cái say mê theo thời thượng của cha tôi đối với các nhà chuyên môn, các chuyên gia và tất cả những người “hạng nhất” nói chung. - Quá tệ, - Oliver Barrett III nhận xét, rồi nói thêm điều mà thoạt tiên tôi nghĩ là một câu hài hước – con đã bị thương tích, thú vậy. - Vâng, đúng thế (Tôi có nên cười không nhỉ). Tôi bỗng tự hỏi không biết cái câu hầu như châm biếm kia của cha tôi có phải là ngầm khiển trách cách xử sự của tôi trong trận đấu không. - Phải chăng ba muốn nói trong trận tối nay con đã xử sự như một con vật. Vẻ mặt ông cho thấy ông khá thích thú là tôi đã hỏi ông câu đó, nhưng ông chỉ trả lời: - Chính con đã nói đến thú y. Đến đoạn này, tôi quyết định chúi mũi vào thực đơn. Khi món ăn chính thức được dọn lên thì ông già bắt đầu một trong những bài tiểu thuyết giáo giản lược của ông lần này nói về, nếu như tôi nhớ đúng – mà tôi thì cố làm sao cho khỏi nhớ – về thắng và bại. Ông nhận xét là chúng tôi đã để tuột mất giải (sáng suốt làm sao...) Nhưng xét cho cùng, trong thể thao cái quan trọng không phải là thắng mà là thi đấu. Câu đó làm tôi ngờ ngợ đến phương châm của Đại hội Olempic và tôi cảm thấy rằng những câu tiếp theo sẽ nghiền tan ra như cám những chuyện vặt vãnh như các giải vô địch của Hội Ivy, nhưng tôi không có bụng dạ nào mà cùng với ông lao vào con đường Thế vận đó cho nên tôi dọn cho ông xơi khẩu phần “Vâng, ba ạ” rồi tôi ngậm miệng. Câu chuyện như vậy là diễn ra theo đúng mô hình quen thuộc để dẫn đến cái đề tài không ra đề tài, mà ông già ưa thích, đó là các dự định về tương lai của tôi. - Này Oliver, con có tin gì về trường Luật không... - Thực ra, con chưa dứt khoát quyết định về trường luật, ba ạ. - Điều ba muốn hỏi chỉ là trường luật đã quyết định dứt khoát về con chưa. Đây có phải là một câu châm biếm nữa không... Tôi có nên mỉm cười trước cách chơi chữ thân ái của cha tôi không... - Không, ba ạ. Con không nhận được tin gì của họ. - Ba có thể gọi dây nói cho Price Zimmermann. - Đừng! – Một phản xạ tức thời làm tôi ngắt lời ông – Không cần đâu, ba ạ. Oliver Barrett III nói một cách đạo đức. - Không phải để yêu cầu gì ông ta mà chỉ để hỏi tin. - Con muốn nhận được thư báo cùng một lúc với chúng bạn. Không cần đâu, ba ạ. - Thôi được rồi. - Cám ơn ba. - Với lại, ba thấy không vì lẽ gì mà con lại không được vào học, - Ông nói thêm Tôi, không biết vì lẽ gì, nhưng mà ỌB. III có tài làm hạ giá trị của tôi, ngay cả khi ông nói với tôi những câu tán dương nhất. Tôi trả lời: - Chưa chắc, vả lại, họ không có đội khúc côn cầu. Tại sao tôi lại nhún mình như vậy... Có lẽ chỉ vì tôi muốn làm ngược lại những điều ông nói. - Con còn có những khả năng khác nữa chứ. – Oliver Barrett III nói, nhưng kể ra những khả năng ấy là gì. (Tôi không chắc ông đã kể ra được). Bữa ăn cũng bị nhạt nhẽo như câu chuyện, trừ có điều là tuy tôi có thể đoán trước được là bánh mì bị ỉu ngay cả trước khi bánh được dọn ra nhưng tôi không bao giờ đoán nổi cha tôi sẽ dọn ra cho tôi xơi vấn đề gì. - Với lại, vẫn còn có đội Hòa Bình – ông nói một cách hoàn toàn không ăn nhập vào đâu cả. - Gì cơ ạ... Tôi hỏi, không biế là ông nêu lên một sự việc hay đặt một câu hỏi. - Ba cho rằng đội Hòa Bình là một nơi rất tốt, con thấy thế nào... - Dù sao thì cũng tốt hơn đội Chiến Tranh. Thế là hòa. Tôi không biết ông định nói gì và ngược lại ông cũng vậy. Hai chúng tôi đã nói xong vấn đề này chưa... Chúng tôi bây giờ sẽ bàn đến thời sự hay chính trị chăng... Không. Tôi đã phút chốc quên mất rằng chủ đề lớn của chúng ta là và hiện vẫn là các dự định về tương lai của tôi. - Chắc chắn là ba không có ý kiến gì phản đối việc con vào đội Hòa Bình, Oliver ạ. http://xemphim1004.blogspot.com/
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment