Monday, January 27, 2014
Tiếng bánh xe lăn rào rạo. Tiếng còi đang rú rít điên cuồng bỗng im bặt
Tiếng bánh xe lăn rào rạo. Tiếng còi đang rú rít điên cuồng bỗng im bặt, như thể đã mất hút cái mục tiêu mà nó đang đuổi theo. Chiếc xe cấp cứu hãm phanh ken két và dừng lại. Qua tấm cửa kính của căn phòng trước, có thể thấy ánh đèn chớp trên mui xe xoay tít. Nôrikô mở cửa phòng cấp cứu.
Thân xe sơn trắng phản chiếu những ánh đèn đêm sáng mờ mờ trong bóng tối. Hai cánh cửa sau xe được mở ra. Từ trên xe có mấy người nhảy xuống.
- Đưa vào chỗ nào đây... - Giọng nói người y tá tải thương hỏi gắt.
- Vào phòng ghi danh, đi lối này.
- Vào đấy thì bẩn hết. Mặt mũi áo quần của hắn đầu máu me bê bết...
- Không sao.
- Hắn uống say mèm, suốt dọc đường cứ rống lên như con quỷ.
Kíp tải thương đã kéo cái cáng có nạn nhân từ trong xe ra. Họ vây kín xung quanh cáng, cố sứ giữ người bị thương đang vùng vằng như điên như dại. Nôrikô nhìn đồng hồ. Từ khi gọi điện cho Naôê cho đến bây giờ đã quá năm phút. Mấy người tải thương khiêng nạn nhân vào phòng cấp cứu, những đôi giày nặng trịch của họ dẫm ầm ầm trong hành lang. Họ luôn miệng răn đe người bị thương: "Này này, có nằm im không nào, yên, yên, bình tĩnh nào"; nhưng tiếng nói của họ bị những tiếng gào thét điên cuồng của người say át hẳn đi.
- Làm ơn đưa vào đây.
Qua cánh cửa mở rộng, mấy người khiêng cáng đưa nạn nhân sang phòng ghi danh, đặt cáng lên cái giường con ở góc phía trong. Nôrikô tay cầm áp kế rụt rè bước lại gần nạn nhân.
- Đo huyết áp chút nhé......
- Đồ Ngưưưu!
Người bị thương máu me bê bết cố chồm dậy, nhưng mấy người tải thương đã nhanh nhẹn giữ hắn lại.
Hắn khua hai quả đấm la hét om sòm.
- Nào - nào, yên nào. Đây là bệnh viện kia mà.
- B - b - bệnh viện nào... Đđdđdâu nào...
Máu chảy ròng ròng trên mặt nạn nhân, đến nỗi khó lòng phân biệt được đâu là mắt, đâu là mũi.
Nhình thấy máu, hắn như phát dại, mắt trợn ngược lên, tay càng khua dữ. Thuốc mê chẳng có tác dụng gì đối với hắn. Thậm chí hắn cũng không để cho người ta lau máu trên mặt nữa.
- Biết làm cách nào bây giờ... Nôrikô tuyệt vọng lùi lại.
- Bác sĩ đâu...
Bây giờ mặt mũi mấy người tải thương cũng vấy máu đỏ lòm.
- Sắp đến ngay bây giờ.
- Nhanh lên với chứ!
- Nhưng mà...
- Để mãi thế này sao được: chúng tôi giữ không nổi, cô không thấy sao...
- Xin các ông đợi chút nữa...
Từ bỏ ý định đo huyết áp, Nôrikô lại chạy ra máy điện thoại. Moi được mảnh giấy trong túi ra, cô cuống quít quay đĩa số.
- Naôê tiên sinh đã đi chưa ạ...
- Naôê tiên sinh à...... à phải, đi rồi.
- Đã lâu chưa...
- Mới vừa đi xong.
- Tiên sinh có gọi được taxi không...
- À... tôi cũng không biết nữa.
- Cám ơn ông.
Đồng hồ trong phòng tiếp khách chỉ mười một giờ. Nếu Naôê khi ra khỏi tiệm ăn gọi ngay được taxi thì chắn hẳn sắp về đến nơi ngay bây giờ.
Từ phòng ghi danh vẫn đưa ra tiếng la hét của người bị thương và những tiếng quát mắng của những người tải thương đang giữ hắn. Không sao chịu nổi cơn ác mộng này, Kaôru chạy ra hành lang. http://1003xemphim.blogspot.com/
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment