Monday, January 27, 2014
Hắn chửi rất tục, rồi hít vào một hơi và nhỏ ra rất mạnh
Hắn chửi rất tục, rồi hít vào một hơi và nhỏ ra rất mạnh. Nước miếng phun thành tia xuống sàn. Naôê nãy giờ vẫn đứng yên như pho tượng, quay về phía viên cảnh sát, đưa mắt ra hiệu cho anh ta ra khỏi phòng. Viên cảnh sát ra theo.
- Hắn bị đánh bằng vật gì... Bằng chai phải không...
- Vâng. Hình như đánh từ phía trước, đánh thẳng vào mặt.
- Từ lúc ấy đến giờ độ bao lâu...
- Khoảng mười lăm, hai mươi phút.
- Hắn uống có nhiều không...
- Phải đến hai mươi mấy ly con Whisky là ít. Ấy là người ta nói với tối như vậy. Sau đó là một trận ẩu đả ra trò.
Từ sau cánh cửa lại đưa ra những tiếng la hét và chửi rủa man dại.
- Tụi bạn hắn bỏ chạy hết cho nên hắn mới nổi khùng như vậy.
- Hắn bao nhiêu tuổi...
- Hai mươi lăm.
Naôê gọi Nôrikô lại.
- Vào bật đèn phòng toa - lét lên.
- Phòng toa - lét...! Nôrikô hỏi lại, không dám tin ở tai mình nữa. Nhưng Naôê không đáp, quay về phía viên cảnh sát.
- Phải mang hắn vào toa - lét.
- Vào toa - lét... vào nhà xí ấy à... - Viên cảnh sát hỏi lại.
- Đúng thế. Vào nhà xí phụ nữ ấy.
- Rồi sao nữa...
- Rồi chốt cửa lại.
Viên cảnh sát ngờ vực nhìn Naôê.
- Ở trong ấy hắn sẽ tỉnh nhanh hơn. - Naôê thò tay vào túi lấy thuốc lá đưa lên miệng.
- Nhưng hắn vẫn ra máu thế kia...
- Không đáng lo. Nhà xí lát gạch men mà.
- Không phải chuyện ấy... Vấn đề là chảy máu như vậy hắn có chết được không...
- Theo tôi thì không. - Naôê đánh diêm châm điếu thuốc. - Anh đã lo cho hắn như vậy thì thỉnh thoảng có thể nhìn qua khoảng hở phía trên các vách ngăn của chuồng xí xem thử hắn ra sao.
- Thế là thế nào... Bác sĩ bảo nhìn từ đâu vào...
- Vắch ngăn giữa các chuồng xí phái nữ xây không thấu trần.
- Bác sĩ cho rằng... mất nhiều máu như vậy... không nguy hiểm sao...
- Máu sẽ tự khắc ngừng chảy. Riêng hiện giờ để máu chảy như thế con có ích nữa là khác. Huyết áp sẽ hạ xuống một ít, và hắn sẽ không còn có sức đập phá nữa. Làm như thế chưa hề có ai chết cả.
- Nhưng máu đầy người thế kia!...
- Lẽ tự nhiên: Bị thương ở trán, mà phải chảy xuống phía dưới. Cho nên có vẻ như bị thương rất nặng. Vết thương tuy rộng nhưng không sâu, thành thử chẳng có gì đáng lo ngại.
Từ trong phòng lại đưa ra những tiếng la hét.
- Còn đủ sức la hét như vậy, tức là sẽ sống.
- Thế thì đưa vào nhà xí à...
- Các anh cứ thay phiên nhau trông chừng, cứ năm phút coi một lần, khi nào hắn yên thì cho tôi biết.
Viên cảnh sát vừa nghe vừa nhìn Naôê, vẻ tư lự
- Sau đó chúng tôi sẽ bắt đầu khâu. Bây giờ cô đưa họ vào toa - lét đi. Có gì thì lên phòng bác sĩ trực gọi tôi, - Naôê nói tiếp với Nôrikô, rồi bước về phía thang máy.
Phòng bác sĩ trực đặt ở tầng ba, ở cuối dãy phòng bệnh nhân. Khi Naôê đã vào buồng thang máy, viên cảnh sát lại quay về phía Nôrikô. http://1005xemphim.blogspot.com/
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment