Sunday, January 19, 2014

Cũng không phải lỗi tại em, nếu em ngu ngốc và không hiểu gì hết

Cũng không phải lỗi tại em, nếu em ngu ngốc và không hiểu gì hết, - Gabrielle nói, - em chẳng thấy mẹ em lúc nào cũng bảo em ngốc như con vịt ấy, phải không... Christine cúi đầu xuống, vẻ mặt buồn bã và nín lặng. Thấy vậy, Franơois lại gần, ôm lấy em và nói: - Em Christine, không phải thế đâu, em không hề ngốc. Em đừng tin vào những gì chị Gabrielle vừa nói. - Ai cũng bảo em xấu xí và ngu ngốc, em tin là họ nói đúng. - Christine nói. - Chị xin lỗi, em Christine thân yêu của chị, chị không hề muốn làm em đau buồn, chị rất tiếc đã nói với em như vậy, xin em thứ lỗi cho chị nhé! Có tiếng chuông báo đã đến bữa ăn trưa, lũ trẻ chạy vào nhà để rửa ráy và chải đầu tóc. Bữa ăn qua đi vui vẻ, nhờ câu chuyện gian truân của anh thanh niên người ý mà bà de Cémiane đã giới thiệu với chồng, và cũng còn nhờ cái dáng điệu ăn uống ngon lành của anh chàng Paolo tội nghiệp, con người không ai dễ quên. Trong bữa ăn, Paolo có lúc cười suýt chết nghẹn vì một miếng thịt đùi cừu quá tọ Franơois nhìn thấy nguy ngập, liền lấy mấy ngón tay lùa vào họng anh chàng móc ra miếng thịt. - Signorino tốt quá! Chú bé tội nghiệp! Chú đã cứu sống ta, ta sẽ làm cho chú cũng lớn bình thường như ba chú. Chà, cái này là cái gì... - Anh hỏi khi đưa bàn tay xoa cái bướu của Franơois. - Không đẹp, không đẹp. Tôi là bác sĩ, sẽ khỏi. Sẽ thẳng người như ba chú.. Rồi anh tiếp tục ăn, không nói với ai một câu. Anh giữ ý không cười cho đến hết bữa ăn. Trong bữa ăn, Bernard làm quen với Franơois. Anh được biết Franơois cũng đã đến học tiếng La tinh ở nhà ông mục sư. Sau bữa ăn một chút, người nhà vào báo cho Christine biết là có bà vú nuôi đến tìm cô để đưa cô về. Christine định nhờ người nhà xin phép bà vú nuôi cho cô chậm lại mươi lăm phút để được mang về cả con búp bê mặc chiếc áo dài mà chị Gabrielle may cho nó: nhưng vốn sợ mụ vú nghiêm khắc, cô bé đành chuẩn bị ra về ngay. Cô bé chào từ biệt bà bác và ông bác dượng, mà lòng sợ rằng sẽ không còn được đến đây nữa. Franơois và Bernard muốn ôm hôn cô bé, nhưng không kịp: mụ vú nuôi đã bước vào phòng khách. Christine vội vã nói với Gabrielle hãy giữ lấy búp bê và may cho xong chiếc áo dài cho nó để bận sau cô bé đến thăm. Christine run rẩy, cô bé sợ mụ vú lắm, một con người bất công và độc ác. Mụ đẩy cô bé lên chiếc xe vừa đưa đến để mang cô bé về, rồi mụ bước lên xe và bảo anh đánh xe cho xe đi. Christine ti tỉ khóc. Mụ vú mắng át cô bé và đe dọa bằng tiếng Đức, vì mụ là người Đức. Mụ nói: - Liệu hồn đấy! Ta sẽ nói với bà là mày đã hỗn láo. Mày sẽ thấy mày sẽ bị mắng đến thế nào! - Thưa vú, - Christine mếu máo nói, - con đoan chắc với vú là con đi về ngaỵ Con xin vú, vú đừng nói với mẹ con là con đã hỗn láo, con xin vú tin là con không dám không vâng lời vú. Không phải con không vâng lời vú đâu. - Có thôi ngay cái lối khóc lóc, than vãn ấy đi không! Mày càng nghịch ngợm, hỗn láo, ta càng mách cho mà xem. Christine lau nước mắt, không dám nức nở thổn thức, không dám thở dài nữa, và sau nửa tiếng đồng hồ đi đường, cô bé được đưa về lâu đài nhà des Ormes, nơi ở của cha mẹ Christine. Mụ vú dẫn cô bé vào phòng khách. Christine không dám hé miệng nói. Bà des Ormes ngẩng đầu lên gọi: - Christine, lại đây, tại sao con cứ đứng lì chỗ bậc cửa như kẻ phạm tội vậy... Chị Mina, có phải Christine đã nghịch ngợm phải không... - Thưa bà, - mụ vú nói - Cứ như mọi ngày vậy, cô Christine không hề nghe lời con. Cô ấy không muốn trở về, cô ấy đã bắt con phải đợi rất lâu, rồi lại còn giãy giụa đòi ở lại với cô chị họ, con phải lôi, kéo cô ấy về đấy.. - Christine, - bà des Ormes nói, - con đã hứa với ta là con sẽ ngoan ngoãn cơ mà... http://flimhay.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment